Doggy bà mẹ ruột mũm mĩm mông to của mình

Anh đặt điện thoại xuống trước mặt, giọng trầm như gió lạnh thổi qua: “Vợ, anh biết em giấu anh chuyện gì đó, hôm nay em phải nói thật, anh không muốn đoán nữa.”
Thư run, tay siết chặt mép bàn đến trắng khớp, “Dạ, anh, em…” nhưng lời mắc nghẹn trong cổ, không thốt nổi. Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Thư ngồi một bên bàn, tay siết chặt mép áo sơ mi dài tay đã sờn, mắt thâm quầng sau đêm dài trằn trọc. Điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em chuẩn bị, tối nay anh ấy tới lấy câu trả lời cuối.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh đừng tới, tôi không muốn gì hết, anh để tôi yên.” Nam trả lời qua điện thoại, giọng lạnh lùng: “Em không chọn thì anh chọn cho em, tối gặp.” Thư thả điện thoại xuống, ôm mặt, “Hắn không buông tha, mình phải làm sao, anh đang giận, mình thật tệ mà”
Hoàng đẩy cửa về, tay đầy vết xước, áo dính bụi, mắt đỏ ngầu hơn lúc sáng, anh đứng trước Thư, giọng khàn: “Anh đã gặp Nam, nó không nhận, bảo em tự kể, Thư, em nói hết chưa?” Thư quỳ xuống lần nữa, ôm chân anh, nước mắt rơi lã chã, “Anh, em không ngủ với Nam, chỉ có lần đó thôi, em thề, anh tha cho em.” Hoàng cúi xuống, nâng cô dậy, tay run khi chạm vào vai cô, giọng nghẹn: “Được anh tin em lần này, nhưng anh không tha cho Nam, em đưa anh USB đó đi.” Thư run, bước vào phòng, lấy chiếc USB trong hộp trang sức, đưa cho